"Lấy thân phận người con gái mà Tô Ngự tôi yêu đến mấy năm." Tô Ngự nói từng chữ một.
"Vậy đương nhiên tôi chúc phúc cho anh... Dù sao tôi cũng không hy vọng anh cô đơn một mình."
"Được rồi... Tôi hiểu, cảm ơn em đã chịu nói nhiều với tôi như vậy."
Nói xong Tô Ngự cô đơn quay đi...
Mỗi lần anh ta lên cơn hay gì đó, thì lại muốn tìm Hoắc Miên xin một đáp án.
Nhưng mà mỗi lần Hoắc Miên nói xong, anh ta đều thấy khổ sở chết đi được...
Nói như Ngụy Liêu, thì đây là điển hình của việc tự hành hạ chính mình...
Tô Ngự đi rồi, Hoắc Miên trở về phòng bệnh ngồi với Nghê Dương và Trần Khiết một lúc, vừa tán gẫu vừa chờ Tần Sở.
Dưới tầng, Tần Sở mua thuốc lá xong đi về, lấy một điếu đặt lên miệng.
Đúng lúc đang đi thì anh cảm giác được phía sau có tiếng bước chân nhẹ...