"Em còn cười được sao?"
"Làm sao mà không thể cười được?"
"Sao hôm nay em lại đối xử với Bố Đinh như vậy?" Tô Ngự nghiêm túc.
"Thì ra là anh nói chuyện này..." Mặt mũi Hoắc Miên sa sầm.
"Em nói xem em... đã lớn như vậy rồi, sao còn bắt nạt trẻ con hả, rốt cuộc là em có lương tâm hay không?"
"Chuyện này thì có liên quan gì đến lương tâm? Tôi đang dạy dỗ con mình." Hoắc Miên giải thích.
"Vậy cũng không thể nhốt con bé trong nhà kho được, em cho rằng đây là quân đội đấy à? Em là sĩ quan huấn luyện hả?"
Hoắc Miên: "..."
"Em nói đi."
"Nói cái gì?" Hoắc Miên không hiểu.
"Bố Đinh đâu?"
"Ở nhà, lúc này chắc cũng đi ngủ rồi."
"Em đã xin lỗi con bé chưa?" Tô Ngự bá đạo hỏi.
"Làm ơn... là con bé làm sai, sao tôi lại phải xin lỗi hả, con bé phải nói xin lỗi với tôi chứ? Tôi cũng mua di động mới cho con bé rồi, chuyện này đã được giải quyết tốt đẹp, cậu Tô, anh còn căng thẳng cái gì?"