"Được rồi, tôi thừa nhận… Đúng là Đậu Đinh gọi điện cho tôi, sau đó… Em không cảm thấy em là mẹ kế sao? Làm gì có ai phạt trẻ con như vậy, con bé mới ba tuổi…"
"Con bé phạm lỗi thì phải phạt, không liên quan đến tuổi tác. Với lại tôi không phạt, chỉ bắt úp mặt vào tường hối lỗi thôi."
"Nhưng đó là cái nhà kho trong nhà em… Có làm Bố Đinh sợ không?" Tô Ngự đau lòng.
"Đừng coi thường bạn nhỏ Tần Triêu Triêu, con bé rất giỏi trong việc xử sự, cũng rất có khả năng chống chịu đựng."
Hoắc Miên thật sự là càng đau đầu hơn, cả hai người Tần Sở và Tô Ngự đều đang cầu xin cho Tiểu Bố Đinh, khiến cô cứ như cũng phạm lỗi vậy.
Có cần bất công thế không?
"Tóm lại, tôi không đồng ý em đối xử với con bé như vậy." Tô Ngự tức giận
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Lập tức thả con bé ra, nếu không tôi sẽ nói với ông nội."
"Tô Ngự, mặt anh dày thật đấy …" Hoắc Miên chán nản.
Cô quản con cô, thế mà còn bị mách lẻo với ông cụ Tô.