"Mẹ, là thật hay giả có khác gì không? Dù sao con có bạn gái rồi, chẳng phải thiên hạ đã thái bình sao?" Ánh mắt của Tô Ngự có vẻ uể oải, hình như không muốn nói nhiều về chuyện giữa mình và Giản Đồng.
"Sao có thể như thế được? Thà thiếu không ẩu mà. Con trai, mấy năm nay con vẫn luôn độc thân, đều kiên trì nguyên tắc muốn tìm người mình thích. Bây giờ đã đến nước này rồi, sao con lại đột nhiên từ bỏ chứ..." Bà Tô tận tình khuyên bảo.
"Không bỏ thì sao chứ. Ở chỗ của Tiểu Miên, con đã rời khỏi sàn diễn một cách lộng lẫy. Có Tần Sở, ánh mắt của cô ấy sẽ không nhìn thấy bất kỳ ai nữa..." Vẻ mặt của Tô Ngự rất cô đơn.
"Nhưng trên thế giới này không chỉ có một cô gái là Tiểu Miên. Con không thể vì một cây đại thụ mà từ bỏ cả cánh rừng chứ. Tuy Tiểu Miên rất tốt, thế nhưng người ta đã có gia đình hạnh phúc rồi. Chúng ta không thể làm kẻ thứ ba chen chân vào được."
"Mẹ, ai muốn làm kẻ thứ ba chứ? Có phải mẹ nói xa quá rồi không?" Tô Ngự che trán.