"À, xem đầu óc em kìa, dạo này hay quên thật, suýt thì quên định nói gì… Lúc nãy bác Tô gọi đến, bảo ông cụ Tô và bác trai nhớ Bố Đinh và Đậu Đinh, ngày mai vừa hay là thứ bảy, chúng ta dắt hai đứa sang ăn tối."
"Được đó, đúng lúc anh cũng chuẩn bị quà cho người nhà họ Tô, đang định đưa sang."
"Quà? Anh chuẩn bị gì thế, nhà ông cụ Tô không phải kiểu người ham vật chất, không cần phải thứ gì đắt đỏ quá đâu." Hoắc Miên thấy hơi lo lo.
"Yên tâm đi, anh biết nhà họ Tô không thiếu tiền, nên không đưa thứ gì đắt quá đâu. Chỉ là một chút tấm lòng thôi, anh sắp xếp cả rồi."
Hoắc Miên gật đầu.
"Hết đợt này, đợi công ty không còn quá bận rộn nữa, anh định đưa em và các con sang Mỹ một chuyến. Cha mẹ rất nhớ cháu."
"Cũng nên đi từ lâu rồi, tình hình bây giờ em biết anh sợ cha mẹ về đây không tiện, sợ Hoắc Tư Khiêm ra tay với bọn họ… thế nên sang Mỹ là cách tốt nhất."