"Daddy biết một ít nhưng không đánh được bài có độ khó cao như Liszt Réminiscences de Don Juan giống mommy." Tần Sở khiêm tốn.
"Thật ư, vậy chúng ta cùng đến lớp học piano, bọn con có thể đánh đàn cùng daddy được không ạ?" Đậu Đinh vui mừng đề nghị.
"Không thành vấn đề... Chỉ cần các con muốn là được." Tần Sở cười.
Sau bữa sáng phong phú, Tần Sở dẫn con gái đến lớp học piano.
Hoắc Miên lái Audi R8 đi làm, cũng may không tắc đường nên cô không đến muộn, nếu mà bị muộn buổi họp buổi sáng thì rất lúng túng.
"Xin chào Tổng giám đốc Hoắc."
Trong buổi họp sáng, các cán bộ cao cấp đồng loạt đứng dậy chào hỏi cô, ba năm nay, Hoắc Miên đã làm việc quá xuất sắc, quá ưu tú, đủ để khiến cho cấp dưới tin phục, không có ai coi thường cô gái mới hơn hai mươi tuổi này cả.
"Tổng giám đốc Hoắc, đây là kế hoạch cuối năm của bộ phận thị trường... Cô xem thử một chút."