Sau khi Tần Sở quay về thì Đường Xuyên luôn cảm thấy rất bực bội căm tức. Mặc dù Ngụy Liêu đã an ủi vài lần nhưng tính tình Đường Xuyên rất thẳng thắn, không nhịn được mà lên tiếng châm chọc vài câu.
"Tiểu Xuyên… Sao cháu lại nói như vậy chứ, gia đình Tiểu Miên đến thăm Tiểu Ngự thế này, chắc chắn là nó sẽ rất vui đấy." Bà Tô uốn nắn.
"Bác gái…" Có vẻ như Đường Xuyên thầm cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, bác sĩ kiểm tra cho Tô Ngự bước đến.
"Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?" Bà Tô lập tức tiến đến hỏi thăm.
"Tình hình của cậu Tô đã ổn định lại rồi, không có vấn đề gì quá lớn… Chỉ là gần đây ăn uống, nghỉ ngơi không điều độ nên khiến hệ miễn dịch bị suy giảm… Chúng tôi đã tiêm thuốc hạ sốt cấp tốc cho cậu ấy rồi, bây giờ đang truyền thêm dịch dinh dưỡng, mọi người có thể vào thăm rồi."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Sau đó bà Tô dẫn mọi người đi vào phòng bệnh.