Tần Sở quay đầu lại, nhìn liếc qua hai cô con gái.
Đột nhiên Đậu Đinh lại nói với vẻ đáng yêu: "Daddy, mommy đã thiếu lý trí rồi, daddy đừng mất lý trí nữa, chúng con không muốn trở thành lợi thế hay bia đỡ đạn để mommy làm nũng với daddy đâu… Daddy nhìn tên chị em chúng con đi, hẳn là daddy sẽ không nhẫn tâm trách móc chúng con chứ."
"Tần Triêu Triêu, Mộ Mộ, triêu triêu và mộ mộ, nghe triền miên biết bao, nếu hai bên đã yêu nhau thì nào cần phải sớm chiều bên nhau... Lúc ấy mommy đã nhớ nhung daddy biết bao… hai chúng con vừa ra đời đã phải gánh vác trách nhiệm lớn như vậy… Daddy nhẫn tâm bắt nạt chúng con vậy ư?" Bố Đinh cực kỳ tủi thân.
"Ngoan nào, cục cưng, daddy hiểu, daddy rất yêu các con, sẽ không trách các con đâu…" Tần Sở thật sự không thể mạnh miệng được.
"Chồng… anh đang muốn làm phản đấy à, lại còn đứng về phe với hai đứa nó… Anh có còn chút nguyên tắc nào không vậy?" Hoắc Miên bó tay.