Tần Sở lập tức cứng họng.
Sau đó anh ngẩng đầu cầu cứu Hoắc Miên, Hoắc Miên bất đắc dĩ trả lời: "Từ lúc biết nói hai đứa bé này đều như vậy. Luôn đưa ra câu hỏi bắt em chọn một trong hai, còn không đồng ý cho em nói thích cả hai."
"Vấn đề này cha không trả lời có được không?"
"Tại sao vậy?" Đậu Đinh tò mò nhìn Tần Sở.
"Bởi vì nếu cha bảo chỉ thích một người, người còn lại sẽ không vui. Các con đều là con gái của cha, cha không muốn bất cứ hai trong hai con phải buồn. Vậy nên nếu các con bắt cha phải chọn một trong hai thì cha quả thực không thể chọn nổi."
"Được rồi... Thấy cha đáng thương quá nên bọn con tạm bỏ qua cho cha đó."
Không ngờ một câu nói của Tần Sở lại có thể làm Đậu Đinh ngoan ngoãn bỏ cuộc.
Tần Sở thật là giỏi như thần...
"Cha, bữa sáng này là cha tự tay làm sao?" Bố Đinh cắn một miếng xúc xích, hỏi Tần Sở.
"Sao Bố Đinh lại biết?" Tần Sở hơi ngạc nhiên.