"Trên đời có người thế này, có kẻ thế khác, vì Hoắc Miên có nhân cách đáng ngưỡng mộ nên cậu Tô mới thích cô ấy đến vậy. Nếu Hoắc Miên là loại phụ nữ sớm ba chiều bốn, cậu nghĩ rằng cậu Tô còn yêu mến cô ấy không?" Ngụy Liêu tức giận vì sự thiếu suy nghĩ của Đường Xuyên."
"Cậu nói cũng hơi có lý một chút."
"Vậy nên tốt nhất cậu đừng làm loạn nữa, đừng có đi tìm vợ chồng nhà người ta. Bốn năm chia ly cũng là sự hành hạ rất lớn đối với vợ chồng Hoắc Miên và Tần Sở. Chúng ta đều là kẻ ngoài cuộc, bọn họ mới chính là người bị hại. Không thể vì đứng về phía cậu Tô mà phủ nhận tình cảm Tần Sở dành cho Hoắc Miên được. Đó không phải là chuyện mà một người quân tử nên làm."
"Tôi cũng đâu phải là quân tử..." Đường Xuyên bĩu môi cãi lại.
"Cậu đi đun cho tôi ấm nước đi, mau pha một bình trà cho cậu Tô, nếu không cứ uống rượu thế này lát nữa cậu ấy ngộ độc cồn mất."
"Ừ... được."