"Cô ấy rất hoạt bát, rất hung dữ, rất ngang ngạnh... Cô ấy cũng rất nhớ em."
Hoắc Miên nghe xong, trong lòng trào lên sự phức tạp không thể nói thành lời.
Hóa ra trên thế giới này cô quả thật vẫn còn người thân... Bọn họ vẫn luôn ở đó, hơn nữa còn biết đến sự tồn tại của cô...
Đây là một chuyện kỳ diệu đến nhường nào chứ?
"Tiểu Miên..."
"Ừm?" Hoắc Miên ngẩng đầu lên.
"Anh sẽ để em gặp Lục Yên và giáo sư. Có điều bây giờ chưa đến lúc... Đây cũng là điều anh sắp nói cho em biết, tại sao lúc trước Hoắc Tư Khiêm có thể uy hiếp, bắt anh ly hôn với em."
"Ừ, anh nói đi." Hoắc Miên biết Tần Sở làm việc rất ổn thỏa, anh đã nói như vậy tất nhiên sẽ có lý lẽ của mình.