"Ông chủ, tay ngài..." Cấp dưới của Hoắc Tư Khiêm bị dọa một trận.
"Cút hết cho tôi, một đám ăn hại, không tra được gì mà còn dám trở về. Giữ các người lại có ích gì!"
Hoắc Tư Khiêm nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng mắng.
Kẻ khiến cho Hoắc Tư Khiêm khó bề yên giấc, lo lắng hốt hoảng sốt bốn năm trời lại xuất hiện mà không hề báo trước.
Trong khi Tô Ngự cảm thấy buồn bã thì cảm xúc của anh ta là vô cùng khó chịu.
Lòng bàn tay anh ta bị thủy tinh vỡ cắm sâu vào, nhưng dường như anh ta chẳng có cảm giác đau.
So với bị thương ngoài da, điều khiến anh ta càng đau đớn hơn chính là nụ cười mỉm dịu dàng trên khuôn mặt của Hoắc Miên khi ở cạnh Tần Sở, khiến anh ta vô cùng chướng mắt.
Sau khi nói xong, Hoắc Miên đưa microphone cho Tần Sở, ra hiệu cho anh nói vài câu.
Tần Sở cầm microphone, nhìn quanh một lượt sau đó chậm rãi nói, giọng của anh thật sự rất hay.