"Tần Sở, rốt cuộc anh có lương tâm hay không vậy... Đến lúc này rồi mà anh còn muốn bỏ em lại..."
Hoắc Miên không nhịn được vừa khóc vừa đánh vào vai Tần Sở, cô không thể kiềm chế được bản thân nữa, nước mắt trào ra như vỡ đê...
Bởi vì cô biết, ở trước mặt Tần Sở cô không cần che giấu bất kỳ tâm trạng gì, chỉ cần là chính bản thân mình được rồi.
Cũng chỉ có ở trước mặt Tần Sở, cô mới không phải là cô con gái hiếu thuận, không phải là người chị ấm áp, không phải là người mẹ hiền từ, không phải là Tổng giám đốc Hoắc mạnh mẽ, không phải là bác sĩ Hoắc thiên tài... Cô chỉ là một cô gái Hoắc Miên mà thôi...
Tần Sở lại ôm lấy Hoắc Miên.
Anh khẽ hôn lên trán cô... yêu thương cô vô hạn, anh biết cô trải qua bao nhiêu khổ sở, anh biết cô chịu đựng tất cả đau đớn.