Hoắc Miên nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, cô không thể tin được những thứ này là thật...
Nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh ở khoảng cách gần như vậy, anh dịu dàng mỉm cười, thế mà Hoắc Miên lại cảm thấy như đã cách mấy đời.
"Tiểu Miên... Đúng là anh, không phải mơ đâu." Tần Sở lại lên tiếng một lần nữa.
Giọng nói anh vẫn từ tính như trước đây, giọng anh nhẹ nhàng đến mức kỳ lạ, cứ như sợ chỉ cần to hơn một chút là sẽ khiến Hoắc Miên hoảng sợ vậy.
Trong phút chốc... Hoắc Miên quay người lại, không nói gì, nhào thẳng vào lòng Tần Sở, chưa nói gì thì nước mắt đã rơi…
Nước mắt cô cứ tí tách chảy xuống như vậy, lặng lẽ, không có bất kỳ âm thanh nào...
Hoắc Miên không nói một câu nào, chỉ ôm chặt lấy Tần Sở, siết chặt áo sơ mi màu đen của anh.
Giống như cô sợ một giây sau anh có thể biến mất trong không khí bất cứ lúc nào vậy...