"Ừ... Hài lòng." Tô Ngự gật đầu, kiềm chế sự kích động trong lòng.
Nhân viên cửa hàng đi ra ngoài, Tô Ngự cầm nhẫn, yêu thích không muốn buông tay...
Ba năm trước, trong lúc vô tình Đường Xuyên có đưa ra một đề nghị hoang đường, vậy mà Tô Ngự lại để bụng.
Ba năm qua, anh ta cẩn thận từng chút một chăm sóc ba mẹ con Hoắc Miên, vẫn luôn duy trì khoảng cách hoàn hảo nhất để không quá xấu hổ với ba mẹ con họ.
Thời gian ba năm trôi qua trong thoáng chốc... Tình yêu của anh ta với Hoắc Miên chỉ tăng chứ không có giảm.
Tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều hiểu rõ tấm lòng của anh ta, không ai bắt anh ta kết thân hay liên hôn, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta ở bên cạnh Hoắc Miên và cặp sinh đôi, hưởng thụ thời gian bình yên nhất, năm tháng dịu dàng nhất.
Ba ngày sau, là tiệc sinh nhật ba tuổi của cặp sinh đôi, anh ta muốn tuyên bố với cả thế giới, anh ta yêu Hoắc Miên.
Anh ta muốn cưới Hoắc Miên làm vợ… Sau đó cùng nhau nắm tay đến đầu bạc răng long.