"Em muốn dọn đi sao?" Tô Ngự nhìn Hoắc Miên, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ.
"Đúng vậy." Hoắc Miên thành khẩn gật đầu.
"Vậy... Tôi đưa em đi..."
"Tiểu Ngự..." Bà Tô há hốc mồm, không ngờ con trai lại đứng về phía của Hoắc Miên, bà sợ đến ngây người.
"Mẹ... Để cho cô ấy đi thôi, trước đó cũng đã nói rồi mà, cô ấy cũng không thể ở nhà chúng ta cả đời..." Nói xong Tô Ngự cay đắng nở nụ cười, sau đó đi tới nhấc va li trong tay Hoắc Miên lên, sau đó đi ra ngoài.
"Ôi chao... Vậy mẹ biết ăn nói thế nào với ông nội con đây..." Bà Tô khó xử.
Ông cụ rất yêu quý Tiểu Miên và cặp sinh đôi, từ khi Tiểu Miên sinh em bé xong, số lần ông cụ Tô về nhà nhiều hơn trước đây rất nhiều...
Chuyện đầu tiên ông làm chính là bế cặp sinh đôi, tựa như ôm cháu gái của mình vậy... Cưng chiều dỗ dành.
"Bên ông nội để con nói cho." Tô Ngự trả lời.