Hôm nay, sau khi Hoắc Miên bảo anh ta đi, anh ta liền cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không nghi ngờ.
Cho đến khi tới khách sạn, phát hiện ra căn bản không có cái túi xách nào, anh ta mới biết đã trúng kế rồi.
Lúc trở lại, không thấy tung tích của Hoắc Tư Khiêm, anh ta lập tức tìm người điều tra ghi chép cuộc gọi và tin nhắn của Hoắc Miên.
Sau đó anh ta dẫn người đến nhà Hoắc Tư Khiêm, cũng may Hoắc Miên không sao, nếu không anh ta sẽ tự trách bản thân rất nhiều.
Không biết bắt đầu từ khi nào, việc bảo vệ Hoắc Miên tựa như đã trở thành một loại trách nhiệm của anh ta, một kiểu thói quen.
Anh ta cảm thấy chuyện bảo vệ Hoắc Miên đã trở thành một điều đương nhiên. Trước khi ngủ, Tô Ngự cầm điện thoại di động, nhìn ngắm bức ảnh độc nhất vô nhị chụp lúc Hoắc Miên đang ngủ...
Đó là khi Hoắc Miên vẫn làm bác sĩ, cô mặc áo blouse màu trắng, đeo kính màu đen. Tuy rằng nhìn rất cứng nhắc nhưng trong mắt Tô Ngự, cô trông rất ngốc...