"Tiểu Miên… Tại sao mỗi lần chúng ta gặp nhau em đều dữ dằn hỏi anh muốn làm gì? Em nói xem rốt cuộc anh muốn làm gì? Em thông minh như vậy… Chẳng lẽ không biết tình cảm của anh sao?" Hoắc Tư Khiêm cười lạnh.
"Làm sao tôi biết ác ma nghĩ gì. Dù sao… chúng ta cũng không phải là một loại người."
"Ha… Sao anh lại nghe thấy giọng em tràn đầy oán khí nhỉ…"
Hoắc Miên không trả lời, chỉ nhìn anh ta với vẻ đề phòng…
"Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em... Nếu anh thật sự muốn cơ thể của em… Thì em đã sớm không thể bình yên vô sự như bây giờ… Không phải em chưa từng ngủ lại ở nhà này…"
Hoắc Miêu thầm giật mình…
Sau đó lại thấy Hoắc Tư Khiêm bước về phía phòng ăn…
"Tiểu Miên, lại đây ăn khuya với anh. Anh không làm khó em đâu… Cũng thả Chu Linh Linh theo lời hứa rồi, em cũng đừng làm anh không vui… Nếu không… Lần sau anh sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu."
"Nên đây coi như là uy hiếp tôi sao?" Hoắc Miêu thở phì phì nhìn Hoắc Tư Khiêm.