"Phì… Anh nói mấy câu xui xẻo như vậy làm gì. Anh còn lâu mới chết, anh là con gián mà, có đập mãi cũng không chết đâu…."
Kiều Phi: "…"
Có thể thích loại phụ nữ như Lục Yên, chứng tỏ Kiều Phi cũng không phải dạng vừa đâu.
Mấy năm nay, anh ta luôn đuổi theo bước chân Lục Yên, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Anh ta đã đi qua mọi ngóc ngách trên thế giới này, từ dãy Alpes cho tới núi Himalaya.
Nhưng chỉ có lần này Kiều Phi mới thật sự cho rằng mình sẽ phải chết...
Tới lần này anh ta mới cảm thấy cái chết gần mình tới vậy...
Anh ta ăn một miếng cháo nhỏ, sau đó chầm chậm nói: "Lần này anh thực sự đã nghĩ rằng mình sắp phải chết... Trước khi hôn mê, cảnh tượng cuối cùng trong đầu anh chính là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta năm đó, em còn nhớ không?"
"Lần đầu gặp mặt? Lúc nào vậy? Tôi quên sạch rồi..." Bản thân Lục Yên là người khá tùy tiện, không được tinh tế, không được lãng mạn cho lắm.