Hoắc Miên chủ động nói muốn đi cùng, tâm trạng của anh ta lúc này hoàn toàn khác.
Trong lòng Tô Ngự khó có thể che giấu sự vui sướng, thế nhưng mặt ngoài lại còn phải giả vờ bình tĩnh: "Được, vậy chúng ta cùng đi."
"Ừ, vậy đêm mai tôi lái xe thẳng đến đó."
"Không cần đâu, tôi lái xe đến đón em."
Tô Ngự và Hoắc Miên nói chuyện với nhau, người lớn đều nghe thấy nhưng không chen miệng vào.
Sau bữa cơm chiều, Tô Ngự lên lầu chơi với hai đứa bé, sau đó mới lái xe rời đi.
Từ khi Hoắc Miên vào ở cho đến bây giờ, anh ta luôn tuân thủ lời hứa với mẹ mình một cách nghiêm chỉnh. Không ở nhà qua đêm để tránh bị người ta nói ra nói vào.
Tô Ngự đi rồi, Hoắc Miên lên lầu tắm rửa thay quần áo. Bà Tô, ông Tô và ông cụ Tô uống trà ở phòng khách dưới lầu.
"Thật ra... hai đứa Tiểu Ngự và Tiểu Miên đúng là rất xứng đôi."
Ông cụ Tô nhắc đến đề tài này trước.
"Cha, sao cha cũng nói vậy?" Ông Tô liếc mắt nhìn ông cụ Tô.