"Tiệc đầy tháng của hai bé, em có ý tưởng gì không?"
"À… vẫn chưa có, chẳng phải vẫn còn hơn mười ngày nữa sao?" Hoắc Miên ngẩn ra.
"Ừ, nhưng sắp rồi, nhoáng cái là tới. Ý ông nội là, muốn chúc mừng một chút, dù sao bây giờ em không còn giữ tội danh giết người nữa rồi, không sợ chuyện rêu rao."
"Nhưng tôi vẫn không muốn quá nhiều người có mặt. Anh cũng biết đấy, tôi không quen nhiều bạn, chỉ có mấy người bạn tri tâm. Ý tôi muốn mời mọi người tụ tập, ăn bữa cơm là xong."
"Được rồi, nghe em hết." Tô Ngự gật đầu.
"Tô Ngự, thật ra tôi đã nghĩ rồi. Đợi khi các con đầy tháng, tôi muốn dọn ra ngoài."
"Vì sao?" Tô Ngự ngẩn ra.
"Vì thân phận của tôi bây giờ không còn nhạy cảm nữa, không phải tội phạm giết người, cũng không sợ đàm tiếu. Biệt thự Nam Sơn vẫn để không, tôi rất thích nơi đó, tôi muốn trở về."
"Em không sợ Hoắc Tư Khiêm làm hại em và em bé sao? Dù sao anh ta cũng là một người quỷ kế đa đoan."