Tay anh ta rất lạnh, Lục Yên thấy hơi hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với Kiều Phi đến vậy.
Lục Yên đột nhiên thấy sợ hãi, cô rất sợ, nếu từ nay Kiều Phi không bao giờ tỉnh lại nữa, cô nên làm gì bây giờ?
Vì thế, cô không quan tâm đến hình tượng nữa, nắm tay Kiều Phi, cẩn thận ủ trong tay mình, sưởi ấm cho anh ta.
"Kiều Phi, anh tỉnh lại nhanh lên, sau này tôi… sẽ không trốn tránh anh nữa, cũng không chọc anh tức. Chờ anh khoẻ lại, hai chúng ta đi tìm cái tên biến thái Ian kia quyết tử một trận, đánh anh ta đến nỗi bà ngoại không nhận ra…"
Lúc này, đồng hồ của Lục Yên có tiếng động, hai tiếng "tít tít" vang lên…
Cô bỏ tay Kiều Phi ra, đứng dậy.
"Tôi là Lục Yên, nói đi."
"Bà chủ, bên phía Tây Ban Nha có một đơn hàng lớn, hai trăm triệu, nhận không?"
"Nhận cái đầu cậu ấy, giờ bà đây không rảnh. Không nhận không nhận, mấy ngày này không nhận đơn."
"Dạ."
"Còn chuyện gì nữa."