"Mẹ... Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện này rồi sao? Mẹ yên tâm đi, chờ đến lúc thời cơ thích hợp, con sẽ dọn ra ngoài... Con cũng không muốn ở lại nhà họ Tô... Dù sao đây cũng không phải nhà của con, dù người nhà họ Tô đối tốt với con, thế nhưng suy cho cùng con vẫn chỉ là người ngoài… Cho nên con cũng không muốn."
"Vậy cũng được, con tự hiểu rõ trong lòng mình là được rồi."
Dương Mỹ Dung thấy thế cũng không nhiều lời nữa...
Đêm khuya, Hoắc Miên ngồi ở giữa hai chiếc giường của bọn trẻ, cô nhìn hai đứa con nít giống nhau như đúc, vẫn còn thoáng cảm thấy như mình đang mơ vậy...
Cứ như vậy cô đã trở thành mẹ của hai đứa bé rồi, hình như cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kĩ vậy, vẫn chưa chính thức nhập vai nhân vật tên mẹ này.
"Các con à... Hy vọng các con có thể bảo vệ cho daddy, để cha các con có thể về sớm một chút, đoàn tụ với chúng ta."
Hoắc Miên nhẹ nhàng đong đưa giường của bọn trẻ, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Ngoài cửa phòng.