"Tôi không chắc lắm... Nhưng hẳn là anh ta chưa tìm được, nếu không cũng không đi thăm dò tôi làm gì."
"Vậy nghĩa là đã lâu như vậy nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm."
"Đó là điều đương nhiên, anh ta sợ rằng Tần Sở không chết, sợ sẽ lưu lại mối họa cho bản thân."
"Hy vọng Tần Sở... Thật sự chưa chết..." Tô Ngự hơi mất sức để nói ra những lời này.
Đã qua lâu như vậy rồi vẫn không có tin tức của Tần Sở, có lúc anh ta thật sự đã ích kỷ nghĩ rằng, đúng là Tần Sở không trở về được nữa rồi...
Nếu không như vậy thì làm sao anh có thời gian cả đời để ở bên Hoắc Miên được cơ chứ?
"Tôi tin Hoắc Tư Khiêm sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời đó... Nhất định là có manh mối gì đó rồi... Tô Ngự, anh nói xem, nếu như Tần Sở không chết, không mất trí nhớ, thì tại sao anh ấy vẫn chưa trở về?" Hoắc Miên rơm rớm nước mắt nhìn Tô Ngự.
Nói thật, cô chờ đến sắp tuyệt vọng rồi...