Hoắc Miên còn chưa nói hết câu, Hoắc Tư Khiêm đã cúp điện thoại…
Gần đây anh ta luôn cẩn thận như vậy, sợ Hoắc Miên ghi âm lại nên chưa bao giờ chịu thừa nhận việc giết người.
Nhưng có những chuyện cả hai người đều ngầm hiểu rõ trong lòng…
Xế chiều hôm đó đã có người cầm một hộp quà thần bí đến: là hai bộ vòng cổ kim cương màu đen…
Giá trị trên trời, nhưng nhìn lại có vẻ rất quái dị...
"Cầm đi bán đi, vứt đi thì phí lắm… Đồ Hoắc Tư Khiêm tặng có chứa bùa chú đấy, đừng nhận." Chu Linh Linh đề nghị.
"Ừ, đưa đi đi… Tôi không cần đâu." Hoắc Miên nhìn liếc qua bộ vòng cổ kim cương màu đen.
"Vậy tôi giúp em đem đi bán… Em đừng sợ, không sao đâu." Tô Ngự lẳng lặng cầm hộp trang sức kim cương, đứng dậy.
Sảnh đồ ăn Trung Quốc của một khách sạn năm sao nào đó.
Hoắc Tư Khiêm ra ngoài nhà vệ sinh gọi một cuộc điện thoại, sau đó quay về căn phòng riêng xa hoa…