"Anh ta mà dám động vào Hoắc Miên thì tôi sẽ liều mạng với anh ta!"
Tô Ngự nói lời này theo phản xạ có điều kiện… đến khi nói ra miệng rồi thì anh mới thấy hơi xấu hổ… Dù sao thì ở đây có nhiều người như vậy, anh ta nói trắng ra như thế cũng không ổn lắm.
"Khụ khụ… đúng rồi, cũng chỉ có mỗi cậu Tô của chúng ta mới có thể đối phó với gã điên Hoắc Tư Khiêm thôi…" Đường Xuyên vịn vai Tô Ngự, cười xấu xa.
"Đi thôi, chúng ta đến phòng chăm sóc đặc biệt để xem hai bé sinh đôi đi… hai người đẹp bé nhỏ…" Tưởng Tiểu Vi dẫn đầu mọi người đi ra ngoài.
Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại mỗi Hoắc Miên…
"Để mẹ đi nấu canh cho con… con nằm xuống trước đi." Dương Mỹ Dung nhìn con gái.
"Vâng, vất vả cho mẹ rồi." Hoắc Miên sinh con xong mới cảm nhận được sự vĩ đại của một người mẹ.
Mười tháng mang thai rồi sinh con… không hề đơn giản như mấy lời nói miệng, chỉ những người phụ nữ đã trải qua chuyện này rồi mới hiểu được…