"Ở một mình cũng chẳng thành vấn đề… Lúc chúng ta đến thế giới này cũng chỉ có một mình, đến chết thì cũng chỉ có một mình… Vốn dĩ đã chẳng nên gửi gắm hy vọng vào người khác rồi… Con đã chuẩn bị tinh thần cho việc cô đơn cả đời rồi… Đây là mệnh, đã được an bài sẵn rồi…" Hoắc Miên bình thản trả lời.
"Không... Tiểu Miên, con sai rồi, cuộc đời con còn rất dài, con mới hai mươi mấy tuổi, cuộc sống của con cũng chỉ mới bắt đầu. Nếu Tần Sở không về được thì con nên cân nhắc việc cho người khác một cơ hội, mẹ không mong là con sẽ lẻ loi một mình…"
Hoắc Miên hơi ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình.
"Mẹ… ý mẹ là?"
Dương Mỹ Dung thở dài một hơi, sau đó chầm chậm nói: "Tiểu Miên, nói thật là mẹ cảm thấy Tô Ngự cũng rất được."
Bà không đợi Hoắc Miên lên tiếng, đã nói tiếp: "Tấm lòng mà Tô Ngự dành cho con, mẹ cũng đã nhìn thấy hết rồi, nghe nói là cậu ấy đã thích con rất lâu rồi…"