"Tần Triêu Triêu, Tần Mộ Mộ." Hoắc Miên chầm chậm nói.
"Triêu Triêu, Mộ Mộ? Tên này đặc biệt thật đấy…" Một trong hai y tá cười nói.
"Tên rất nên thơ… Tôi nhớ là có một bài thơ nói rằng: Nếu tình hai bên đã dài lâu; Há chi phải gặp mỗi sớm mỗi tối*. Òa, cô Hoắc, có phải là cô đang nhớ đến cha của hai đứa nhỏ không?" Cô y tá khác cũng đùa giỡn theo.
* Bản Hán Việt của thơ gốc: Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì; Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. (Trích: Thước kiều tiên)
Hoắc Miên cười mà không đáp, cô cũng không nhiều lời mà quay sang nhìn mẹ mình.
"Mẹ… Hai cái tên này được không mẹ? Nghe có hay không?"
"Hay, con thích là được rồi, cháu gái của mẹ tên gì cũng được." Ánh mắt Dương Mỹ Dung tràn đầy vẻ ấm áp.
Có thể ở cùng với con gái ruột, nhìn thấy con bé sinh được hai đứa cháu gái sinh đôi đáng yêu là chuyện cực kỳ hạnh phúc rồi.
"Cô Hoắc… cũng đến giờ rồi, hai đứa bé còn phải nằm trong lồng ấp ngủ một giấc."
"Ừ."