Một giây sau, Hoắc Miên cũng mặc cho dáng người cồng kềnh của mình, chạy lại ôm Dương Mỹ Dung, sau đó òa khóc.
Dương Mỹ Dung cũng ôm lấy Hoắc Miên đau lòng: "Tiểu Miên, con của mẹ, khổ cho con quá…"
Sau đó, bà ôm con khóc to…
Vào lúc con người ta yếu ớt nhất mà được mẹ ôm ấp an ủi thì sẽ thấy ấm áp hơn nhiều.
Mặc dù Hoắc Miên biết Dương Mỹ Dung không phải mẹ đẻ của cô, nhưng ơn nuôi dưỡng cao hơn trời, cô đã chẳng có sự ngăn cách với bà vì có là con ruột hay không, mà đã thực sự coi bà là người nhà của mình.
"Con sắp đặt hả?" Bà Tô lén hỏi Tô Ngự.
Tô Ngự khẽ gật đầu.
"Nhóc con, không tệ lắm. Lần này mẹ của Tiểu Miên về rồi, con bé sẽ ổn hơn thôi."
Hai mẹ con khóc lóc xong xuôi, Hoắc Miên kéo tay mẹ giới thiệu: "Mẹ, đây là cụ Tô, bác gái và bạn tốt của con, Tô Ngự. Bọn họ đều cực kỳ cực kỳ tốt với con, cái mạng này của con là được bọn họ cứu về."