"Mẹ con bình an... đứa trẻ không sao cả… chẳng qua là thai phụ bị hoảng sợ quá mức… cần phải nghỉ ngơi."
Nghe xong lời nói của bác sĩ, bà Tô và Tô Ngự đều thở dài một hơi.
"Thế nhưng, cậu Tô… tình huống của cô Hoắc có chút đặc biệt, tôi hy vọng cậu có thể đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
"Được." Tô Ngự gật đầu.
"Mẹ… mẹ vào chăm sóc Hoắc Miên trước đi, lát nữa con sẽ quay trở lại."
"Ừ." Bà Tô gật đầu, đi theo sau y tá đẩy Hoắc Miên từ phòng cấp cứu vào phòng bệnh thường.
Còn Tô Ngự thì đi theo bác sĩ trưởng đến phòng làm việc.
Vẻ mặt của nữ bác sĩ khoa sản rất nghiêm túc.
"Có phải cô ấy có vấn đề gì khác không?" Tô Ngự cảm thấy lúc nãy bác sĩ nói chưa hết lời, anh ta sợ là Hoắc Miên còn có nguy hiểm gì đó.
"Cô Hoắc tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm… mà đứa trẻ cũng thật sự không sao cả… Cậu đừng lo lắng, tôi chỉ muốn nói với cậu là cô Hoắc mắc bệnh tâm lý."
"Bệnh tâm lý?" Tô Ngự hơi ngẩn ra.