"Chẳng lẽ lần này em còn muốn đi ba bước dập đầu một cái à?" Tô Ngự thấy bậc thang cao thế này, thì nhìn Hoắc Miên với vẻ lo lắng.
Hoắc Miên bật cười thành tiếng.
"Em cười cái gì vậy?" Tô Ngự không hiểu ra sao.
"Tôi cười anh đấy… sao lại cứ luôn hỏi vấn đề ngây thơ thế này vậy? Bậc thang cao như thế, mà tôi lại sắp sinh con nữa, thì làm sao có thể đi ba bước dập đầu một cái được, chẳng phải là lấy mạng tôi và các con sao?"
"Chưa chắc đâu… đâu phải em không biết mình là người kỳ lạ, luôn làm khác với người bình thường…"
"Không đâu, tôi vẫn biết nặng nhẹ mà…"
Sau đó, Hoắc Miên xoay người, cẩn thận cúi đầu nhìn bậc thang, rồi đi lên từng bước.
Tô Ngự lập tức đi theo sau cô, giống như rất sợ cô có sơ suất gì vậy.
Thể lực hiện giờ của Hoắc Miên không còn giống như trước đây, căn bản không thể nào đi một mạch lên trên được.
Cô chỉ có thể đi một lát nghỉ một lát, tới khi lên đến ngôi chùa trên đỉnh núi đã trôi qua nửa tiếng rồi.