"Đừng, bây giờ cậu không tiện ra ngoài đâu. Cậu càng nhiều tháng thì bọn tớ càng không yên tâm... Như vậy đi, chắc tiệc đầy tháng cũng nhiều người lắm, cậu tham gia cũng khó... Sau khi ở cữ xong, bọn tớ lái xe đến nhà họ Tô tìm cậu."
"Như vậy sao được chứ?" Hoắc Miên khá xấu hổ.
"Cậu còn khách sáo với tớ làm gì? Bọn tớ đều muốn bảo vệ cho cậu khỏe mạnh thôi. Cứ quyết định như vậy đi."
"Được rồi. Vậy cậu nghỉ ngơi đi."
Cúp điện thoại, Hoắc Miên lại mất ngủ một đêm.
Sáng hôm sau.
Lúc sáng sớm, cô xuống nhà ăn sáng thì thấy Tô Ngự trở về.
"Hôm nay anh đến sớm thế?"
"Ừm, có người nói sáng sớm trái cây có mùi rất thơm. Tôi vừa đến vườn nho hái nho mẫu đơn cho em ăn... Ngụy Liêu nói lúc Tưởng Tiểu Vi mang thai vẫn hay ăn thứ này, rất ngon. Sau đó đôi mắt của con cậu ta mới đẹp như vậy... Em cũng ăn nhiều đi."
"Ha ha... Được." Hoắc Miên cảm thấy có lúc Tô Ngự vô cùng thú vị, sẽ nghĩ ra vài chuyện kỳ lạ.