"Em có gọi mẹ tôi cũng vô dụng thôi... Bà ấy là người công tư phân minh. Em có thể để bà ấy phân xử thử xem bệnh nhân chơi điện thoại có phải là thói hư tật xấu hay không?" Tô Ngự nói năng rất hùng hồn.
Lúc này, bà Tô nghe thấy nên đẩy cửa đi vào.
"Tiểu Miên, cháu gọi bác à?"
"Bác Tô... À... Không có chuyện gì đâu, cháu với Tô Ngự đang đùa giỡn mà thôi." Hoắc Miên lúng túng cười.
Cô cũng không định mách tội Tô Ngự thật, chỉ là muốn uy hiếp Tô Ngự thôi, kết quả vẫn không thể uy hiếp được.
"Hai đứa... lớn đầu rồi còn tưởng mình vẫn là trẻ con đấy à? Tiểu Ngự, không được bắt nạt Tiểu Miên."
"Con không bắt nạt cô ấy." Tô Ngự vẫn cứ kiêu ngạo như trước.
Sau đó bà Tô ra khỏi phòng bệnh, tiếp tục thảo luận với bác sĩ về thói quen sinh hoạt gần đầy của Hoắc Miên, xem có phải chú ý gì không.
"Tô Ngự... Tôi lấy điện thoại không phải để chơi, tôi phải gọi điện cho Rick."
"Còn gọi điện thoại làm gì? Có chuyện gì, tôi truyền đạt thay em."