"Thị trưởng, cũng không thể trách bọn họ được... Bọn họ cũng đã liều mạng rồi, lần này chúng ta tổn thất rất nặng nề, những người được phái đi đều chết hết... Tuy bên nhà họ Tô chỉ phái bốn người đi, nhưng bốn người này... Ai nấy đều là nhân vật lợi hại, nghe nói chỉ có hai người bị thương do trúng đạn, cô gái kia cũng chỉ bị thương nhẹ thôi..."
"Điều tôi muốn không phải là bị thương nhẹ, tôi muốn cô ta chết..." Thị trưởng Tống hung tợn nói.
"Ngài thị trưởng... Chuyện này không phải là sai lầm của chúng ta, chỉ là nhà họ Tô quá lợi hại... Theo tôi thấy, tạm thời chúng ta nên tạm gác chuyện này lại... Nhà họ Tô không thể bảo vệ cô ta cả đời, chúng ta chờ đến lúc cô ta rời khỏi đó rồi ra tay cũng không muộn..."
"Tôi không chờ được lâu như vậy... Nghe nói cô ta đang mang thai, tôi không thể để cô ta sinh con được... Kẻ khốn nạn đã hại chết con gái tôi không có tư cách tiếp tục vênh váo trên thế giới này..." Thị trưởng Tống cực kỳ hận Hoắc Miên.