"Theo con biết thì người yêu của con bé đã mất tích trong một sự cố rồi, hình như là rơi máy bay, tỷ lệ còn sống là rất thấp, nhưng con bé vẫn còn ôm một tia hy vọng... Năm nay con bé hai mươi tư tuổi, ở góa ba năm cũng mới hai mươi bảy tuổi. Đến lúc đó, nếu như Tô Ngự vẫn đối tốt với con bé như cũ khiến con bé cảm động... Liệu cha có thể chấp nhận con bé trở thành cháu dâu của nhà họ Tô chúng ta không? Cha sẽ không để ý việc con bé đã kết hôn, sinh con rồi sao?"
Ông cụ Tô trầm mặc một lúc, sau đó nói thật. "Chỉ cần Tiêu Ngự thích là được rồi…"
"Cha…." Bà Tô không ngờ ông cụ lại nói như vậy, bà thật sự thấy cảm động.
"Lúc mà Tiểu Ngự cầm súng chĩa vào đầu mình để uy hiếp cha thì cha đã biết được trong lòng thằng bé nhà mình cô bé đó có vị trí như thế nào rồi. Thế cho nên chỉ cần Tiểu Ngự đã thích, cha sẽ không phản đối."
"Cha, cha thật tốt với Tiểu Ngự."