"Cha... Đây là Hoắc Miên."
Bà Tô trịnh trọng giới thiệu.
"Cháu chào ông." Hoắc Miên chủ động lấy lòng.
Dù sao cô cũng rất cảm kích ông cụ đã cứu mình, tuy rằng ông cụ làm vậy là vì Tô Ngự.
"Ừ." Ông cụ Tô khẽ gật đầu, vẻ mặt ông vẫn rất nghiêm túc.
Chuyện Hoắc Miên muốn chuyển đến đây, ông cụ đã biết qua điện thoại rồi.
Giống như mẹ Tô Ngự nói, đúng là ông cụ không có ý kiến gì, chẳng qua trong nhà nhiều thêm một người thôi.
Mà khi cháu trai dám dùng súng chĩa vào mình để uy hiếp ông cụ, không cần cả mạng sống nữa, ông cụ liền biết nhất định cô bé này có chỗ hơn người.
Hơn nữa, ông cũng đã cứu mạng người ta rồi, đã làm người tốt thì thôi làm đến cùng…
Nghe mẹ Tô Ngự nói, hình như có người muốn ra tay với cô bé này nên rất lo lắng cho an toàn của đứa bé trong bụng cô.
Vì thế nên ông cụ Tô không có ý kiến gì với việc Hoắc Miên tới nhà mình.