"Chưa đi... Người bên Ian đang theo dõi chặt lắm. Khoảng thời gian tới con cũng đừng có đi, tránh việc anh ta có thể tìm được tung tích của mẹ con."
"Cho nên bây giờ cha vẫn đang ở bên Trung Đông à?" Lục Yên không có ý kiến gì.
"Không phải vậy thì sao? Con cho rằng cha còn dám về lại bên trụ sở chính à?"
"Được rồi... Cha, bây giờ con có thể hiểu tại sao cha không cho con đi quấy rầy chị gái... Chị ấy hạnh phúc hơn loại người đầu đường xó chợ như chúng ta rất nhiều..."
"Cuối cùng bây giờ con mới hiểu được nỗi khổ tâm của cha à?" Ông dạy dỗ con gái với những lời có ý tứ sâu xa.
"Vâng, bây giờ con hơi hiểu rồi."
"Nếu lần trước Kiều Phi không đi thì suýt nữa là con đã hại chết chị con rồi, biết không? Nếu như anh ta biết được tung tích của Tiểu Miên thì..."
"Cha đừng nói nữa, sau này con sẽ chú ý." Lục Yên nhận sai.
"Có điều... Là Kiều biến thái mách cha đấy à?"
"Kiều Phi chẳng nói gì cả, cậu ta là người tốt."