"Mẹ đi rồi… chuyện mà cậu cả nhà họ Tô phân phó, làm sao mẹ dám không đi làm chứ?"
"Ha ha… mẹ đừng trêu con nữa mà, mau nói rõ ràng đi." Tô Ngự bắt đầu ôm vai mẹ mà làm nũng.
"Mấy ngày nay con quét dọn vệ sinh, rồi khử trùng nhà ở, chuẩn bị thêm một ít đồ dùng hàng ngày mới nữa, vài hôm nữa đón Tiểu Miên về ở."
"Mẹ, cô ấy đồng ý rồi sao? " Tô Ngự mừng rỡ như điên.
"Đương nhiên rồi, Tiểu Miên là một đứa bé hiểu chuyện, con bé sẽ hiểu những lời mà mẹ nói."
"Con lại rất tò mò mẹ đã nói cái gì với cô ấy." Tô Ngự rất phục mẹ mình.
"Con đừng quan tâm mẹ đã nói cái gì. À, đúng rồi, sau khi Tiểu Miên tới nhà chúng ta, con không được phép về nhà ở."
Tô Ngự: "…"
"Vì sao ạ?" Mặt Tô Ngự đầy vẻ ấm ức.
"Bởi vì để tránh…"
"Tránh cái gì ạ?" Nghe mấy lời nói của mẹ, Tô Ngự mờ mịt không hiểu ra sao.