Hoắc Miên chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Tô Ngự thì nở nụ cười.
"Không có gì đâu. Tôi chỉ muốn hóng gió một chút thôi."
"Em mau xuống đây..." Đây là lần đầu tiên Tô Ngự nói chuyện to tiếng như vậy với Hoắc Miên, trong giọng nói có sự lo lắng và trách cứ.
"Được, tôi xuống." Hoắc Miên đang định di chuyển, thế nhưng lại phát hiện không đúng lắm. Thân thể của cô không động đậy được, bởi vì bắp đùi đã bắt đầu chuột rút.
Nhìn ra được vẻ mặt của Hoắc Miên không ổn lắm, Tô Ngự lập tức căng thẳng: "Sao vậy?"
"Chân bị chuột rút... Đau quá."
Nghe Hoắc Miên nói vậy, Tô Ngự nhanh chóng nhào đến. Anh ta không nói thêm gì, ôm Hoắc Miên xuống từ trên bệ cửa sổ, sau đó nhanh chóng vào trong phòng riêng.
"Mọi người cứ ăn trước đi. Chân của Hoắc Miên bị chuột rút, tôi muốn đưa cô ấy vào bệnh viện kiểm tra."
Nói rồi, anh ta không quay đầu lại mà đi mất, còn mọi người ở trong phòng riêng lại nhốn nha nhốn nháo.