"Không phải là mới gặp hôm qua sao?" Tô Ngự lạnh lùng nhìn Hoắc Tư Khiêm.
"Vậy sao? Tôi không nhớ nữa... Xem trí nhớ của tôi này, nhất là lúc uống say, hay quên lắm."
"Tôi thấy không phải quên đâu, anh bị đa nhân cách phải không?"
"Đa nhân cách? Ha ha... có lý đấy chứ."
Hoắc Tư Khiêm nâng ly rượu, nghênh ngang xuất hiện trước mặt Tô Ngự như đang khiêu khích.
Lúc người ta không chú ý, Hoắc Tư Khiêm bỗng cúi đầu, ghé sát vào tai Tô Ngự.
Khẽ nói: "Kế hoạch tôi chuẩn bị lâu như thế lại bị mấy người phá hoại... Cậu nói xem tôi phải làm sao đây?"
Tô Ngự biết anh ta đang nói đến chuyện gì.
Tô Ngự chỉ cười lạnh: "Chỉ cần tôi sống một ngày, cậu đừng có mơ động vào một sợi tóc của Hoắc Miên."
"Ấy chà mạnh miệng nhỉ, đúng là thú vị." Hoắc Tư Khiêm khẽ cười, có vẻ hơi khinh thường.
"Không tin thì cứ chờ xem..."