"Không cần làm quá lên vậy đâu, tôi thật sự không sao." Hoắc Miên lập tức từ chối.
"Đừng từ chối..."
Tô Ngự nói một câu chặn miệng Hoắc Miên...
"Bốn người này sẽ bảo vệ em ban ngày, buổi tối sẽ có bốn người khác, thay phiên nhau trực 24/24."
Hoắc Miên: "..."
"Sau này em cứ yên tâm mà ngủ, không phải sợ..."
Hoắc Miên: "..."
Tuy không biết nói gì, nhưng trong lòng cô vô cùng cảm động.
"Tạm thời em cứ ở đây đã, cho tiện kiểm tra... Chờ một thời gian nữa, mọi chuyện ổn rồi, không cần kiểm tra nữa, tôi sẽ có cách giúp em để em được ra ngoài... Ở đây có tốt cũng không bằng ở nhà, nơi này chỉ là bệnh viện mà thôi... Tôi biết em rất cô đơn..."
"Không cần, thế này là tốt lắm rồi." Hoắc Miên thật sự không dám yêu cần cao hơn.
"Nghe tôi là được... Tôi cũng đâu vì em, là vì hai đứa nhóc thôi." Tô Ngự vô thức nhìn cái bụng vẫn còn khá bình thường của Hoắc Miên.
Hoắc Miên cúi đầu, lấy tay ôm bụng, cười hạnh phúc.