"Cậu ta không dám đâu, nhưng với tính cách của cậu ta, chỉ sợ sẽ ra tay với cô bé kia."
"Hoắc Miên bây giờ đang ở bệnh viên quân khu..."
"Bệnh viện quân khu không phải nơi được bảo vệ quá nghiêm ngặt, vẫn có cơ hội ra tay... Nói chung, con cứ bảo Tiểu Ngự cẩn thận một chút... Mai cha còn phải ra ngoài, đi nghỉ đi."
"Vâng, cha ngủ sớm nhé!"
Nghe ông nội và mẹ nói chuyện xong, Tô Ngự cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi ông cụ Tô trở về phòng... Bà Tô đang định lên lầu thì thấy con trai đứng ở góc rẽ tầng hai.
"Tiểu Ngự, con chưa ngủ sao?"
"Vâng..."
"Ừm... Mẹ vừa nói chuyện với ông con, con nghe hết rồi sao?"
"Vâng." Tô Ngự gật đầu.
"Thật ra ông nội con cũng rất khó xử... Thị trưởng Tống vẫn đang trong nhiệm kỳ, chuyện này thật sự... rất phức tạp."
"Bất kỳ ai động vào Hoắc Miên thì cũng có nghĩa là đang đối đầu với con, kể cả thị trưởng hay tỉnh trưởng gì đó..."
"Tiểu Ngự à... con đừng quá kích động mà..."