"Ừm... Tôi rất thích mùi này, năm đó lúc còn gian khổ, cơm không có mà ăn nhưng lại rất nhiều trà... Tôi huấn luyện tân binh ở dãy núi Phúc Kiến một thời gian, có lúc đói quá phải ăn lá trà cho đỡ đói... Sau đó mùi này cứ in đậm trong trí nhớ... Ha ha."
"Lúc đó gian khổ, cũng may bây giờ thiên hạ thái bình... Tư lệnh đã phải chịu nhiều vất vả rồi."
"Ài. Tôi thì khổ cái gì, làm việc cho đất nước, mấy lãnh đạo còn khổ hơn nhiều."
Tư lệnh Tô và thị trưởng Tống chỉ hàn huyên, không ai vội nói chuyện chính cả.
Sau khi tán gẫu một lúc, thị trưởng Tống mới mở miệng: "Bác Tô... Không dám giấu, hôm nay mời ngài đến đây không phải là vì uống trà... mà thật sự có chuyện muốn nói."
Ông Tô vừa thấy ông ta nói vậy thì liền quay đầu nói với vệ sĩ: "Cậu ra ngoài trước đi."
"Nhưng..." Vệ sĩ có vẻ hơi lo lắng.
"Không sao đâu, cậu cứ ra ngoài đi."
"Vâng, thủ trưởng."