Im lặng năm giây sau, Tô Ngự chầm chậm lên tiếng: "Mẹ… Con thích đối xử tốt với cô ấy."
"Vậy nên con cứ làm vậy cả đời ư?" Hôm nay bà Tô ăn nói hơi sắc bén.
"Như vậy cả đời thì có gì xấu chứ?" Giọng Tô Ngự rất nhỏ, anh ta không dám ngẩng đầu lên đối mặt với mẹ mình.
Bà Tô đưa tay lên lau nước mắt.
"Con trai, mẹ không phải là mẫu người phụ nữ truyền thống, sẽ không can thiệp vào chuyện của con quá nhiều… sẽ lấy sự vui vẻ của con để làm trọng tâm, cho nên mấy năm qua con làm càn bên ngoài, hoặc gây ra chuyện xấu, thậm chí ngay cả việc lần này con bốc đồng uy hiếp ông nội thì mẹ cũng đều không trách móc gì con… Mẹ chỉ sợ, sợ là con cứ cô đơn như vậy nữa thì sau này khi con già rồi thì con phải làm sao? Cha mẹ thì có con, nhưng con thì sao? Con cứ định thế này mãi, định ở một mình thật à? Vậy nếu một ngày mẹ phải rời đi, thì sao mẹ có thể yên tâm được chứ?"
Bà Tô nghẹn ngào nói xong những lời này, Tô Ngự cũng hoàn toàn hiểu ra.