"Linh Linh… em nói gì vậy? Chắc chắn là Tần Sở không sao rồi, anh tin Hoắc Miên, chắc chắn là Tần Sở vẫn còn sống."
Cao Nhiên không đành lòng nói thẳng như Linh Linh rằng Tần Sở không còn nữa.
"Tiểu Miên, bây giờ cậu làm mẹ rồi, phải nghĩ cho đứa bé một chút." Tưởng Tiểu Vi đau lòng nhìn Hoắc Miên.
"Vi Vi… Tớ thật sự không sao mà, xin lỗi, lại để cho mọi người lo lắng rồi."
"Bây giờ đừng xin lỗi gì cả… tất cả mọi người đều rất lo lắng, ai cũng mong là cô và em bé sẽ thật khỏe mạnh."
Cao Nhiên nhìn Hoắc Miên rồi an ủi…
"Tô Ngự…"
Tô Ngự lập tức tiến lên phía trước…
"Anh mau về ngủ đi, cũng mệt mỏi lắm rồi… cứ điên theo tôi mãi…"
"Tôi không buồn ngủ…"
"Không được… anh phải về… Chí Tân, em lái xe chở anh ấy đi." Giọng điệu Hoắc Miên rất cương quyết.
Chí Tân nhìn liếc qua Tô Ngự phía sau mình, không lên tiếng.
"Tôi…"
Tô Ngự vừa định nói gì đó thì lại bị Tưởng Tiểu Vi chặn lại.