"Nhưng mà em tin rằng anh còn sống, anh nhất định sẽ trở lại mà, phải không?"
Giọng nói của Hoắc Miên rất nhỏ, cũng rất nhẹ nhàng…
Cô giống như một đứa bé cô độc, bất lực… Không biết từ bao giờ cô đã chầm chậm nhắm mắt lại.
Sau đó dường như nhìn thấy cả núi toàn là lá đỏ.
Vào mùa thu, cảnh ở núi Vân Đỉnh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi, giống như một bức tranh tuyệt đẹp dưới ngòi bút của một họa sĩ.
Hoắc Miên thấy người đàn ông trên bậc thang, mặc áo trắng, nhìn rất đẹp trai, cười rất xán lạn.
"Chồng."
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì, đưa tay cho anh nào, anh kéo em lên."
Cô thấy Tần Sở vươn tay ra, cách cô một khoảng rất gần…
Cô đưa tay ra với tới anh, nhưng dù thế nào thì cũng không thể với đến…
"Tiểu Miên… đưa tay cho anh."
Anh lại nhắc lại một lần nữa.
Hoắc Miên dù cố gắng ra sức đến thế nào thì vẫn không thể duỗi tay đến, dường như lúc nào cũng còn thiếu chút gì đó, vô hình cản cô lại…