"Tốt lắm."
"Tối đã ăn gì chưa?"
"Ăn rồi… Một bát cơm, còn uống hết cả một bát canh nữa. Đồ ăn ở đây không tồi, ăn đứt cả đồ bên viện điều dưỡng phía Nam chúng tôi."
"Vậy thì ăn nhiều lên, nếu muốn ăn gì mà ở đây không có thì gọi điện cho tôi."
"Vâng…"
"Vậy… em nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước đây."
Tô Ngự nặng nề đứng dậy…
"Ừ, đừng lo lắng, tôi sẽ ăn ngon, ngủ kĩ."
Hoắc Miên vẫn còn an ủi Tô Ngự, điều này lại càng khiến anh ta cảm thấy rất khó tả…
Mãi cho đến khi bóng Tô Ngự biến mất ngoài cửa ra vào, nụ cười trên mặt Hoắc Miên mới biến mất.
Cô lẳng lặng ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mang theo vẻ đau thương mà người khác chưa từng thấy bao giờ…
Sau khi rời khỏi bệnh viện quân đội, Tô Ngự cảm thấy ngực mình đau nhói.
Anh ta biết rõ là vẻ kiên cường và điềm nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra vừa rồi của Hoắc Miên là giả. Cô không thể nghĩ thoáng như vậy được…