Cảm giác này đúng là như trời vừa sập xuống, cả thế giới đều bị hủy diệt rồi, năng lực suy nghĩ trong đầu cũng mất đi…
"Hoắc Miên, thật sự xin lỗi, tôi đã phụ sự kỳ vọng của cô, cô tin tôi như vậy mà tôi lại…"
Rick chỉ có thể tự trách chính mình…
Ngồi yên lặng một lúc lâu, mãi sau đó Hoắc Miên mới lên tiếng: "Không rõ tin tức anh ấy đi đâu là tốt mà… vậy có nghĩa là Tần đại nhân không có việc gì, đúng không?"
"Hoắc Miên…" Rick hơi ngạc nhiên nhìn Hoắc Miên.
"Rick… anh đừng tự trách mình, anh vẫn mãi là bạn tốt của tôi và Tần Sở. Lúc chúng tôi gặp chuyện, anh chưa bao giờ đứng ngoài nhìn… Máy bay rơi không phải là chuyện mà anh có thể đoán trước được… anh không cần phải đau lòng đâu, thật đấy… Còn tôi thì vẫn tin là Tần Sở còn sống…"
Không hiểu tại sao, nhưng khi nghe xong lời của Hoắc Miên, Rick lại thầm cảm thấy đau khổ hơn.