"Bây giờ em là phụ nữ có thai, việc quan trọng nhất là bảo vệ tốt bản thân và em bé… Tin em về đã được giấu kín nhưng cũng không thể loại trừ khả năng rằng Hoắc Tư Khiêm sẽ biết… Vậy nên cứ coi chừng đi thì hơn…"
Tô Ngự thầm cảm thấy không nỡ, trước kia bảo vệ Hoắc Miên đã nơm nớp lo sợ rồi, bây giờ Hoắc Miên mang thai thì anh ta càng nơm nớp lo sợ hơn.
Bây giờ có hẳn ba người rồi, nếu bảo vệ không tốt thì anh ta sẽ phụ sự tín nhiệm của Tần Sở mất.
Đôi khi, Tô Ngự nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người tin anh ta nhất trên đời này, lại chính là tình địch của mình.
Tần Sở sẵn lòng phó thác Hoắc Miên cho anh ta chăm sóc, đó là sự tin tưởng cao đến nhường nào chứ?
Có lẽ Tần Sở cũng có nỗi khổ riêng…
Tô Ngự cảm thấy mình đối xử với Hoắc Miên vẫn chưa đủ nhiều, có lẽ còn vĩnh viễn không bằng nổi Tần Sở.