"Ông nội… con hơi đói…"
"Nhịn đói đi."
"Ông nội, con khát…"
"Nhịn khát."
"Ông nội, ông đừng nhẫn tâm như vậy chứ, con có phải là cháu ruột của ông không vậy?" Tô Ngự nhìn ông nội ruột của mình, khóc không ra nước mắt.
"Nếu mày không phải là cháu trai ruột thì ông đã ném mày cho cá mập ăn từ lâu rồi… Mày nên thấy may vì mày là đứa độc đinh của cả họ… Nếu không thì mày nghĩ ông sẽ tha cho mày chắc?" Có vẻ như ông cụ vẫn chưa nguôi giận.
"Ông nội…" Tô Ngự chuyển sang chế độ mè nheo.
Anh ta biết rõ, ông nội chính là người hiểu anh ta nhất, chỉ cần anh ta mặt dày mè nheo thì ông cụ chắc chắn sẽ mềm lòng.
Lúc này, Tô Ngự còn chưa kịp nói tiếp thì ông cụ Tô đã lên tiếng: "Cô gái mà mày bảo ông cứu, mang thai rồi."
"Gì cơ?" Tô Ngự cũng cực kỳ hoảng hốt.
"Bên thủ đô vừa gửi tin về, đang xin tại ngoại, vì là phụ nữ có thai nên dễ xử lý hơn một chút, ngày mai lệnh phê chuẩn sẽ được gửi xuống, có thể đi đón người được rồi."